Thơ Đặng Nhiên Thư




Chim Thương Tích

Chim thương tích cố bay cao vút
Mong nhìn trời níu chút ngày xanh
Khung trời cũ bao đầy kỷ niệm
Bóng ngày qua còn đậm trong hồn

Chim nghe nhức vết thương đã cũ
Vết đau xưa còn đọng đêm ngày
Bay về đâu cánh bàng đã gãy?
Mưa đời rơi ướt đẫm phương trời

Mây đi khuất trời chiều đã đỗ
Thôi hết rồi tiếng giọng oanh xưa?
Gió thổi nhẹ phiến buồn ray rứt
Rừng cây xưa một thoáng mơ hồ

Chim thương tích nhớ phương trời cũ
Lũ chim xưa nay giạt phương nào?
Cảnh đời trôi giờ đã lặng chưa?
Trong khắc khoải bên đời đã mỏi

Chim thương tích đậu trên nhánh cũ
Tiếng kêu buồn lẫn chút tàn phai
Ngày sắp tắt xóa dần vết nắng
Bóng tối dần mờ lịm không gian.



 Tình Buồn

Tôi về thành phố chiều xưa
Tình yêu năm đó dấu mờ thời gian
Gặp em giây phút ngỡ ngàng
Nghe lời cay đắng, nghe tình chia xa
Tôi về áo bụi đường xa
Bước đi trong nắng ngỡ trời vào thu
Tôi về ôm lấy nỗi sầu
Tim tôi em nỡ khắc lời chia tay
Thề xưa em vội quên lời
Để từng nỗi nhớ thấm vào hồn đau
Kiếp nầy ta lỡ xa nhau
Để buồn chìm giữa mênh mang dòng đời
Khung trời kỷ niệm còn vương
Tình em năm đó còn thương trong lòng.


Chiều nay có gió lạnh về
Có hồn phiêu lãng cuối trời mưa bay
Dáng xưa giờ đã nhạt nhòa
Hồn tôi hóa đá giữa đời hoang vu.