Sunday, August 19, 2012

Buổi sáng mùa thu


Buổi sáng bên tách cà phê
Đứng lặng nhìn qua khung cửa
Vài chiếc lá vàng mưa bay
Mùa thu về trong ký ức

Buổi sáng có cơn gió bay
Phì phèo trên môi điếu thuốc
Gió mùa len vào tim nhẹ
Nghe nhớ nhung gầy xa xăm

Buổi sáng đứng lặng mình tôi
Lá vàng ngập rơi trên lối
Ngoài trời mưa rơi nặng hạt
Gõ điệu buồn rớt tim tôi

Tôi nhìn thu qua trước ngõ
Thả hồn mình theo gió bay
Gom chút thu kê gối mộng
Cho đời mình chút suy tư.



Buồn lặng một dòng sông

Cà phê là bạn cùng ta đêm thức
Bên nhau tâm sự trải niềm đau
Nỗi buồn chia nửa cùng canh vắng
Hạnh phúc giờ như giấc mộng tàn

Đời vẫn theo dòng nước cuốn trôi
Một nỗi sầu vương tận phương trời
Ta ngồi níu lại đời đánh mất
Nghe những lằn roi quất xuống mình

Còn có chút gì nghe nhớ xa
Cùng đến bên ta lúc đêm về
Làm bạn bên đời ta thắm thiết
Nhìn lại quanh mình trong mắt sâu

Kỷ niệm còn đau sâu vết da
Rớt xuống đời ta buốt năm dài
Nụ cười vụn vỡ đời phai úa
Dòng đời buồn lặng một dòng sông. 


Vào đêm

Rồi mai phút cuối cuộc đời
Trở về cát bụi đi về tay không
Thôi thì cố sống kiếp nay
Vất đi gánh nặng ưu phiền vây quanh

Quê hương giờ đã xa mù
Bao giờ về gặp nấm mồ vùi chôn
Đôi chân còn những bước đau
Nỗi buồn xa xứ biết giờ nào nguôi

Đêm ngồi tâm sự cùng đêm
Nhạt nhòa dĩ vãng thấm vào hồn đau
Cuộc đời một giấc chiêm bao
Mới xuân xanh đó đời giờ tóc phai

Một mai gánh nặng xa lìa
Cái Tôi trút xuống cõi trần u mê
Thênh thang đất rộng sông dài
Tâm hồn thanh thản cuối đời ta đi.







Thao thức

Đời vướng bận gặm mòn đi tuổi nhớ
Đêm suy tư thèm giấc ngủ yên bình
Trán hằn sâu vì những nỗi âu lo
Buông nhẹ xuống hồn đau nghe chất ngất

Ngày đã hết như tuổi đời sắp hết
Tôi ngồi đây níu lại tuổi thanh xuân
Viết thành thơ để ru ngủ cuộc đời
Tôi choáng ngộp với khung trời ngày cũ

Đêm quê hương đi tìm tôi để hỏi
Còn nhớ gì không nơi chốn quê nhà?
Đời luân lạc buồn quên đi lối cũ
Men sầu đời tay rũ rượi buông xuôi

Đêm ngước mặt lặng nhìn trời sao rụng
Nhói trong tim nghe tiếng nấc nghẹn ngào
Hồn chầm chậm lần tìm về dĩ vãng
Nghe mơ hồ từ tiếng vọng xa xôi.



Kinh chiều

Ta lạc bước trên vùng trời xa lạ
Lặng nhìn quanh bằng ánh mắt u hoài
Hồn trần trụi như đời không mơ ước
Xót xa buồn ta làm kẻ tha hương

Đời ngày mai buồn vui nào ai biết?
Đừng kể cho ai ta kẻ xa nhà
Đừng chế giểu nỗi buồn ta giấu kín
Đêm mỏi mòn còn đọng những băn khoăn

Đêm hằng đêm ta ngồi ôm kỷ niệm
Bầu trời đen như tâm sự nỗi buồn
Còn một chút gì đọng lại trong ta
Quê hương đó trong xa xôi nỗi nhớ

Lời cầu kinh một chiều nghe rất tội
Câu kinh buồn như lịch sử sang trang
Còn gì không cho phần đời còn lại
Nửa hồn ma trong bóng tối chập chờn

Cuối con đường bước chân đi vụn vỡ
Trong xác thân ta gánh nặng cuộc đời
Cùng hoàng hôn làm người bạn thiết tha
Trong đêm tối một linh hồn nhỏ lệ.



 
 Cõi tạm

Một chút bình yên cuối cuộc đời
Nghe tàn hơi thở mỗi xuân qua
Giọt đắng niềm đau buồn muôn kiếp
Còn có vui gì kiếp sống vay

Ta vẫn còn đây dưới thế gian
Cõi riêng một bóng với thân gầy
Một mai gột hết đời vay mượn
Thanh thản tâm hồn ta bước đi.